Người đàn ông sở hữu 3 căn nhà đất Hà Nội và nhiều lô đất vùng ven: “Cuộc sống vô thường, biết đủ mới là hạnh phúc trọn vẹn”
Sau hàng chục năm miệt mài lao động và tích cóp để mua nhà, đất, người đàn ông ở Hà Nội thừa nhận rằng, dù đang sở hữu khối tài sản đáng kể, ông vẫn không khỏi tiếc nuối vì những điều đã bỏ lỡ trong quá khứ.
Hơn 60 tuổi, ông N. (Hà Nội) hiện sở hữu 3 căn nhà đất và khoảng 4 lô đất vùng ven. Ngoài căn nhà 4 tầng đang ở, ông cho thuê 2 căn còn lại. Những căn nhà đất được ông mua cách đây hơn 10 năm với giá khoảng 2–3 tỷ đồng/căn, nay đã tăng gấp 3, thậm chí 4 lần. Trong khi những lô đất vùng ven từng mua với gái 600 triệu đồng - 1,5 tỷ đồng.
Để tích lũy khối tài sản ấy, vợ chồng ông đã trải qua cả một đời làm việc không ngơi nghỉ. Ngoài công việc chính, họ nhận thêm việc ngoài giờ, buôn bán nhỏ, vay mượn tối đa từ người thân để tiết kiệm chi phí lãi vay. Thời trẻ, ông luôn tin rằng khi còn sức thì phải tận dụng tối đa để phấn đấu cho gia đình, không được để lỡ "thời gian vàng" kiếm tiền.
Suốt nhiều năm, gia đình ông sống theo nguyên tắc tiết kiệm triệt để. Chi phí sinh hoạt được cắt giảm đến mức tối đa, gần như không đi du lịch, con cái học trường công, hạn chế học thêm. Tiền ăn uống và chi tiêu hàng ngày chỉ chiếm 10–30% tổng thu nhập.
Ngay cả căn nhà đang ở, ông cũng hầu như không đầu tư tân trang, sửa sang nội thất; đồ đạc phần lớn đã sử dụng nhiều năm, miễn sao đáp ứng nhu cầu cơ bản. Ông và vợ liên tục tìm cách gia tăng thu nhập, làm việc đến tối muộn, tận dụng mọi cơ hội kiếm tiền.
Nhiều khi con cái có mong muốn mua sắm, vợ chồng ông đều từ chối vì cho là lãng phí. Cũng vì làm thêm nhiều việc, cả gia đình hiếm khi có những bữa tối quây quần hoặc những chuyến đi chơi cuối tuần hay đi du lịch cùng nhau.
Thế nhưng, khi bước sang tuổi xế chiều, ông bắt đầu cảm thấy tiếc nuối. Những năm tháng lao lực để tích lũy tài sản đã khiến sức khỏe của cả hai vợ chồng giảm sút rõ rệt. Các căn nhà cho thuê tuy mang lại 10–12 triệu đồng mỗi tháng nhưng cũng kéo theo không ít phiền toái: quản lý người thuê, sửa chữa hư hỏng, đảm bảo an ninh, phòng cháy chữa cháy… Mỗi khi khách trả nhà, ông lại mất công tìm người mới và chi phí tân trang.
Có nhiều tài sản, nhưng với ông, không phải giá trị nào cũng "sinh lời" như kỳ vọng. Trong số 4 lô đất vùng ven, 2 lô chưa có sổ đỏ nên khó bán, giá tăng rất chậm. Hai lô còn lại, dù đã tăng giá so với lúc mua, nhưng mức chênh lệch không nhiều vì khu vực hạ tầng chưa phát triển. Những tài sản này trở thành khoản vốn "nằm im", không mang lại dòng tiền, lại phải tốn công quản lý và lo thủ tục pháp lý.
Về bản thân mình, đến hiện tại, sức khỏe của 2 vợ chồng ông đều yếu khiến chi phí y tế ngày càng tăng. Những chuyến du lịch và trải nghiệm mà thời trẻ ông từng gác lại vì tiết kiệm, giờ dù có điều kiện cũng khó thực hiện trọn vẹn.
Ông thừa nhận, có đi thì cũng mệt mỏi, cảm xúc không còn nguyên vẹn. Con cái vì không được đầu tư nhiều thời gian và nguồn lực nên thiệt thòi hơn so với bạn bè đồng trang lứa, nên ra trường chỉ có công việc văn phòng, lương thấp dưới 10 triệu đồng.
Giờ đây, nhìn bạn bè cùng tuổi ra đi đột ngột, ông càng thêm buồn và lo lắng vì nhận ra mình đã sống một cuộc đời chưa trọn vẹn, chưa kịp tận hưởng. Tài sản nhiều giờ đây cũng không giải quyết được gì.
Ngẫm lại cả chặng đường, ông nhận ra giá trị thật sự của cuộc sống không nằm ở việc sở hữu bao nhiêu nhà đất, mà cuộc đời cần nên có một căn nhà khang trang để gia đình cùng sum vầy, hưởng thụ chất lượng cuộc sống gia tăng. Ông cũng tiếc, nên làm ít để giữ gìn sức khỏe, dành thời gian cho con cái nhiều hơn, cả gia đình trải nghiệm du lịch nhiều hơn. Ông cũng tiếc vì không đầu tư học hành cho con cái.
Ông tâm sự, vợ ông từng là người phụ nữ xinh xắn nhưng vì tiết kiệm, làm việc nhiều nên già hơn trước tuổi. Giờ muốn tận hưởng mặc đẹp, lựa chọn nhiều cũng không còn nhiều cơ hội.
"Cuộc sống vô thường, biết đủ sẽ hạnh phúc. Tôi đã nỗ lực quá nhiều, cày cuốc quá sức, để rồi khi ngoài 60 tuổi, sức khỏe và niềm vui sống không còn như trước. Giá như ngày ấy, khi đã có một căn nhà ổn định, chúng tôi dám đổi sang khu đô thị đáng sống, chăm sóc cho bản thân và hưởng thụ nhiều hơn… Giờ già mới thấy, đời mong manh, giữ thật nhiều cũng chẳng để làm gì."
Mai Anh