Trong thế giới tài chính, hiếm có tài sản nào mang tính biểu tượng mạnh mẽ như vàng. Khác với cổ phiếu hay trái phiếu vốn phụ thuộc vào sức khỏe doanh nghiệp hoặc chính phủ, vàng sở hữu giá trị tự thân mà loài người đã công nhận qua hàng nghìn năm. Từ thời các đế chế cổ đại cho đến nền kinh tế hiện đại, vàng luôn gắn với khái niệm an toàn, khan hiếm và bền vững. Đây là lý do tại sao, mỗi khi thị trường rơi vào khủng hoảng, dòng tiền thường tìm về vàng như một hàng rào bảo vệ.
Cơ chế này xuất phát từ niềm tin rằng vàng không thể bị in thêm như tiền giấy. Khi các ngân hàng trung ương nới lỏng chính sách, bơm thanh khoản và khiến giá trị đồng tiền suy giảm, vàng trở thành lựa chọn thay thế. Lịch sử đã minh chứng rõ ràng: trong giai đoạn lạm phát cao ở Mỹ những năm 1970, giá vàng tăng vọt, phản ánh sự mất niềm tin vào đồng USD. Đến khủng hoảng tài chính toàn cầu 2008, vàng một lần nữa bứt phá, trở thành “phao cứu sinh” cho giới đầu tư. Những minh chứng này giúp củng cố hình ảnh vàng như một nơi trú ẩn an toàn vượt thời gian.
Tuy nhiên, gọi vàng là “hàng rào chống khủng hoảng” cũng không hoàn toàn chính xác. Thực tế, giá vàng biến động khá mạnh trong ngắn hạn, và không phải lúc nào cũng đi ngược lại chứng khoán hay tiền tệ. Có những giai đoạn kinh tế bất ổn nhưng vàng vẫn giảm giá, do nhà đầu tư cần thanh khoản để bù lỗ ở các tài sản khác. Ngoài ra, vàng không tạo ra dòng tiền như cổ tức hay lãi suất, vì vậy trong môi trường ổn định, nó khó cạnh tranh với những kênh sinh lợi khác. Nói cách khác, vàng phát huy vai trò khi niềm tin lung lay, nhưng khi thị trường ổn định, vị thế này mờ nhạt hơn.
Vậy tại sao vàng vẫn giữ giá trị qua hàng nghìn năm? Câu trả lời nằm ở sự kết hợp giữa khan hiếm, tính bền vững và vai trò tâm lý. Trữ lượng vàng trên thế giới có giới hạn, không thể tạo ra tùy ý, và gần như không bị hao mòn theo thời gian. Thêm vào đó, ký ức tập thể của loài người luôn gắn vàng với sự thịnh vượng và quyền lực. Dù công nghệ tài chính phát triển, dù tiền kỹ thuật số xuất hiện, vàng vẫn mang tính biểu tượng vững chắc. Nó vừa là tài sản thực tế, vừa là “ngôn ngữ chung” của niềm tin trong kinh tế toàn cầu.
Kết lại, vàng không phải liều thuốc thần cho mọi cuộc khủng hoảng, nhưng chắc chắn là tấm gương phản chiếu niềm tin và nỗi lo sợ của thị trường. Khi khủng hoảng xảy ra, dòng vốn tìm đến vàng như tìm về bản năng nguyên thủy: nắm giữ thứ gì đó hữu hình, bền vững và không phụ thuộc vào lời hứa của bất kỳ chính phủ hay tổ chức nào. Đó là lý do khiến vàng vẫn đứng vững, trở thành cầu nối xuyên suốt lịch sử tài chính nhân loại.
Minh Quân
Đàm Thị Thuý Vân